Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 25-10-2025] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Năm 2003, tôi tình cờ biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi đã sống ở New York được 15 năm và vừa mới ly thân với chồng.

Tôi là một đứa trẻ sinh non, khi chào đời chỉ nhỏ bằng hai quả cam. Mẹ tôi không có sữa. Bà đỡ nói với mẹ tôi: “Chị đã có hai đứa con rồi, đứa này bỏ đi thôi.” Vì tiếng khóc của tôi rất to nên mẹ tin rằng tôi sẽ không chết yểu. Bà đặt tôi vào một cái giỏ tre và ủ ấm bằng túi nước nóng, cho tôi uống nước cơm. Có lẽ vì thân thể bẩm sinh đã yếu ớt nên tôi luôn ốm yếu và mắc nhiều bệnh. Tôi thường xuyên bị cảm lạnh, ho không dứt, và năm 20 tuổi bị chẩn đoán mắc bệnh hen phế quản. Cũng chính vì vậy, tôi đặc biệt chú ý đến sức khỏe của mình và ao ước có một cơ thể khỏe mạnh.

Khi tôi còn ở Mỹ, một người bạn Nhật Bản đã nói với tôi rằng năng lượng của Pháp Luân Đại Pháp cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa các môn khí công khác. Hiện nay, nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi gần như không còn bị bệnh tật gì và luôn duy trì được sức khỏe tốt. Nhân đây, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình tới Sư phụ.

Cơ duyên đến với Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ

Ban đầu, bạn tôi chỉ hướng dẫn tôi các động tác luyện công. Sau đó, cô ấy nói tôi cần phải đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp và cho tôi mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân. Càng đọc, tôi càng bị thu hút sâu sắc. Đôi khi, tôi cảm thấy các chữ trong sách trở thành dạng 3D lập thể. Cơ thể tôi thường cảm thấy nhẹ nhàng, như thể đang bay bổng trong không trung. Có một lần khi đang luyện công ở nhà, tôi cảm nhận rõ ràng có một Pháp Luân tiến nhập vào bụng mình, và một lần khác tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển trong thân thể. Tôi hiểu rằng, Pháp Luân Đại Pháp không phải là khí công thông thường.

Chúng tôi từng học Pháp và luyện công tại nhà của một học viên người phương Tây ở Manhattan, nhưng sau đó điểm luyện công đã chuyển đến Khu phố Tàu ở Manhattan và việc ăn tối cùng các đồng tu ở phố Tàu sau khi luyện công đã trở thành một niềm vui của tôi. Tôi vẫn nhớ như in cảnh chúng tôi ngồi đả tọa trong tuyết và gió lạnh thấu xương. Đó là những ngày tháng tôi không thể nào quên. Khi có thời gian, tôi đã giúp biên tập các bản dịch tiếng Trung cho tờ The Epoch Times. Tôi cũng tham gia quảng bá Shen Yun và phát tờ rơi.

Hồi đó, tâm thái của tôi chưa hoàn toàn là của một người tu luyện chân chính. Tôi cảm thấy kiệt sức vì phải vật lộn mưu sinh. Nghĩ đến tuổi tác của mình, và vì lo lắng cho người cha 93 tuổi đang sống một mình ở Nhật Bản, tôi đã quyết định trở về Nhật.

Tháng 1 năm 2017, sau 35 năm ở Mỹ, tôi đã trở về quê nhà. Lo lắng không biết mình có thể thích nghi với cuộc sống ở Nhật Bản hay không, tôi đã xin thị thực du lịch hai năm để có thể quay lại Mỹ bất cứ lúc nào. Suy cho cùng, Nhật Bản là một xã hội khép kín và không thích người nước ngoài.

Tu luyện tại Nhật Bản

Trong hai năm đầu, tôi có rất nhiều mâu thuẫn với người Nhật do rào cản ngôn ngữ, cùng sự khác biệt về quan niệm và văn hóa. Nhưng nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ, ở tuổi 64, tôi đã vượt qua kỳ thi Eiken Cấp 2 và nhận được Chứng chỉ Kaigo Cơ bản (chứng chỉ cần thiết để cung cấp dịch vụ chăm sóc người già hoặc người khuyết tật). Tôi trở về quê nhà để chăm sóc cha. Tôi đã ở bên ông suốt chặng cuối của cuộc đời ông trong một năm rưỡi. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì điều này. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài điều này cho tôi.

Hiện tại, tôi đang học Pháp trực tuyến cùng các học viên khác. Nhờ những buổi học này, tiếng Nhật của tôi đã tiến bộ rất nhiều. Điều đó cũng giúp tôi trong công việc biên tập cho các kênh truyền thông. Tôi rất biết ơn các học viên đã cùng tôi học Pháp. Khi mới trở về Nhật, tôi cảm thấy mình không hòa nhập được với xã hội Nhật Bản, nhưng các học viên người Nhật đã chia sẻ và kiên nhẫn lắng nghe tôi, đó là những nguồn động lực ấm áp nâng đỡ tôi.

Tuy tôi đã lớn tuổi và trình độ tiếng Nhật không tốt, nhưng tôi vẫn có được cơ hội làm giảng viên tiếng Anh, nhân viên điều dưỡng và còn có thể tham gia việc biên tập cho hạng mục truyền thông. Tôi hiểu rằng những thành tựu này hoàn toàn không phải dựa vào năng lực của bản thân mà đạt được, tất cả đều là nhờ sự coi sóc của Sư phụ từ bi.

Đề cao tâm tính trong công tác truyền thông và quảng bá Shen Yun

Khi còn ở New York, tôi đã có một công việc tạm thời tại The Epoch Times. Năm 2020, điều phối viên ở Nhật Bản đã mời tôi tham gia vào kênh truyền thông. Hiện tại, tôi là một dịch giả và biên tập viên cho kênh truyền thông đó. Trong khi đọc các bài viết, tôi thường phát hiện ra những chấp trước ẩn sâu trong tâm mình, như tâm sợ hãi, tư tâm, tâm tật đố, tâm an dật và tâm tranh đấu, cũng như các vấn đề trong tâm tính.

Ban đầu, tôi có rất nhiều bất mãn với các học viên khác. Tôi đã phàn nàn với điều phối viên về việc công việc biên tập vất vả như thế nào. Tôi không thể hiểu tại sao, một người vừa từ nước ngoài trở về lại được giao nhiệm vụ biên tập các bài thời sự chuyên sâu, trong khi các học viên người Nhật sống ở Nhật và đã làm công việc biên tập trong hơn ba năm lại không phải làm những công việc khó như vậy. Tâm thái của tôi giống như điều Sư phụ giảng về “vấn đề hữu sở cầu”, trong đó có tâm tật đố, tâm tranh đấu và tâm an dật.

Mọi sự việc xảy ra đều là cơ hội để tu luyện, và những khổ nạn trong tu luyện là điều bình thường. Vậy mà tôi đã không hiểu điều này. Tôi nhận thấy năng lực tiếng Nhật và kỹ năng chuyên môn của mình chưa đạt yêu cầu. Tôi cần phải nỗ lực và tu luyện tinh tấn. May mắn thay, các học viên đã giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì có cơ hội được làm việc trong kênh truyền thông.

Trong những năm gần đây, khi tham gia quảng bá Shen Yun, tôi đã nắm chắc cơ hội để tìm ra các vấn đề về tâm tính của mình. Tôi tự cho rằng mình hoàn toàn giống một người Nhật nhưng các học viên khác lại nói tôi có nhiều đặc điểm của người Mỹ. Tôi tư tâm còn nặng, luôn cho mình đúng. Khi giao tiếp với người khác, những tâm này đã bộc lộ ra một cách không tự biết, từ đó gây ra mâu thuẫn với các học viên khác. Tôi thường tự hỏi liệu mình có thiếu từ bi hay không. Sau này, tôi sẽ nỗ lực tu luyện ở phương diện bản thân còn thiếu sót nhất, chính là cần nghĩ cho người khác.

Diễu hành Yukata: Một thử nghiệm sáng tạo của các học viên Nhật Bản

Tôi rất ấn tượng với cuộc diễu hành mừng sinh nhật Sư phụ của các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Asakusa ngày 11 tháng 5 vừa qua. Đây là lần đầu tiên mà hầu hết những người tham gia diễu hành là các học viên Nhật Bản. Ban đầu, sáng kiến này do các học viên Trung Quốc khởi xướng, trong một cộng đồng tu luyện mà người Trung Quốc chiếm đa số, các học viên Nhật Bản với số lượng ít hơn đã dũng cảm tham gia và phối hợp rất tốt với nhau. Đây là một trải nghiệm quý báu đối với tôi.

Trước đây, chúng tôi chưa từng thử cuộc diễu hành nào như vậy. Trong kỳ nghỉ dài vào tháng 5, tôi đã tham dự Cuộc diễu hành Lễ hội Hoa Hiroshima trong trang phục yukata (một loại kimono mặc vào mùa hè ở Nhật Bản). Đó là trải nghiệm trước đó của tôi.

Chứng kiến việc các học viên Nhật Bản phối hợp cùng nhau để cứu độ chúng sinh, tôi vô cùng khâm phục. Tôi hy vọng sự tham gia của mình sẽ giúp người dân Nhật Bản biết rằng trong cuộc diễu hành Pháp Luân Đại Pháp cũng có rất nhiều học viên Nhật Bản. Các học viên Trung Quốc đề nghị chúng tôi mặc yukata trong cuộc diễu hành ở Asakusa, và tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng lúc đó, chỉ còn năm ngày nữa là đến cuộc diễu hành, tôi hơi lo lắng và bắt đầu liên lạc với các học viên Nhật Bản, nhưng hầu hết họ đều không có thời gian giúp tôi. Tôi đã mua một bộ yukata cũ và một đôi dép rơm, nhưng vấn đề lớn nhất là tìm người giúp chúng tôi mặc yukata.

Khi đó, tôi vừa mới tham gia hai buổi học về cách mặc kimono mà các học viên Nhật Bản khác cũng không ai biết cách mặc. Hơn nữa, họ cũng không có yukata hay dép rơm. Cuối cùng, tôi đã nhờ các học viên ở Hiroshima giúp đỡ. May mắn thay, có một học viên có thể đến tham dự cuộc diễu hành ở Asakusa, vì vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô ấy có thể cung cấp cho chúng tôi những bộ yukata và dép mà chúng tôi cần. Và vấn đề tiếp theo là sẽ có bao nhiêu học viên Nhật Bản đến giúp vào ngày diễu hành?

Vào ngày diễu hành, trời rất nóng. Các học viên Trung Quốc đã dựng một chiếc lều, dù là buổi sáng nhưng bên trong nóng như một cái nồi hấp. Có học viên biết mặc yukata đã làm mẫu và vài học viên Nhật Bản đến hỗ trợ đã học cách mặc ngay tại chỗ và giúp các học viên Trung Quốc và Việt Nam mặc yukata. Chúng tôi cũng chuẩn bị cả phụ kiện cho tóc. Cuối cùng, chúng tôi có 20 học viên mặc yukata, gồm cả một số tiểu đệ tử, và đã hoàn thành cuộc diễu hành đẹp mắt và trang nhã, kéo dài khoảng một giờ.

Đám đông hai bên đường hưởng ứng nhiệt tình. Mọi người dừng lại và hô to “yukata đẹp quá,” rồi liên tục chụp ảnh chúng tôi. Các học viên trong đoàn diễu hành ai nấy đều tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào đám đông. Chúng tôi rất vui khi có thể giúp nhiều người Nhật Bản biết đến Pháp Luân Đại Pháp.

Cảm ơn các học viên Trung Quốc và triển vọng tương lai

Người học viên Trung Quốc đã tích cực ngược xuôi lo liệu cho cuộc diễu hành yukata lần này, khi hướng ống kính về phía chúng tôi trong trang phục yukata trên tuyến đường diễu hành, ánh mắt cô ngấn lệ vì vui mừng. Cô ấy đã xin giấy phép diễu hành từ cảnh sát, chuẩn bị lều, yukata, nước uống và nhiều việc khác, không khó để tưởng tượng áp lực mà cô ấy phải gánh chịu lớn đến mức nào. Nghe nói ngay cả cảnh sát cũng phải thốt lên khen ngợi cuộc diễu hành của chúng tôi thật đẹp.

Sự phó xuất của cô ấy thật đáng cảm kích, nếu không có sáng kiến của cô ấy, cuộc diễu hành yukata với lực lượng chính là các học viên Nhật Bản hoàn toàn không thể thực hiện được. Tuy đây là hoạt động dành cho người dân Nhật Bản, nhưng chính nhờ sự giúp đỡ của các học viên Trung Quốc mà cuộc diễu hành mới có thể hoàn thành. Tôi không nghĩ một cuộc diễu hành lại có thể vui vẻ và phấn chấn đến vậy. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, các học viên Nhật Bản cũng có thể làm được, trên thế gian này không có gì là không thể. Sư phụ đã an bài điều này cho các học viên Nhật Bản chúng tôi.

Lòng biết ơn vô hạn đối với sự an bài và từ bi của Sư phụ

Cuộc diễu hành của chúng tôi sẽ không thể thành công nếu không có sự từ bi vô hạn và sự gia trì của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ một cách vô tư. Trong quá trình tu luyện, mỗi ngày tôi đều cảm nhận được sự vĩ đại và kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, cũng như sự từ bi và hồng ân vô lượng của Sư phụ. Tôi sẽ nỗ lực tinh tấn, cố gắng đề cao tâm tính, không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài viết được chọn trình bày tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp Nhật Bản năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/25/501699.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/4/231184.html